Trỏ đàng đi buôn – Tony Buổi Sáng – (Bạn nào trong CLB con dượng muốn giàu vô đọc hỉ)
Dượng thấy ở chợ Phúc Xá Hà Nội, 1 kg cua đồng giá tới 200 ngàn. Mà con cua bé tẹo. Trong Sài Gòn chỉ có 60 ngàn/kg. Mà hẻm chở ra được vì xa là nó chết. Nên các bạn ngoài đó, có thể đầu tư nuôi cua. Con cua nó nhạy cảm với nắng nóng và trời rét, nên mình đầu tư quy mô công nghiệp. Trong miền nam, sản xuất nông nghiệp thường là nông trại lớn, nên dượng thấy thịt cá ngoài bắc nhìn chung ngon hơn, do gà đồi cá ao rau vườn. Tuy nhiên, giá lại quá đắt đỏ so với thu nhập của người dân bình thường ở đấy. Với tốc độ gia tăng dân số, đô thị hóa các làng quê, các khu công nghiệp mọc lên ngày càng nhiều…thì nông sản sẽ chắc chắn không đủ với cách làm nhỏ lẻ như vậy nữa. Vận chuyển từ miền nam ra những 2000 km so với 300 km từ biên giới, do đó hàng cung cấp từ Trung Quốc sẽ có giá cạnh tranh hơn. Vì ở sát biên giới, ở Vân Nam và Quảng Tây, các nông trại khổng lồ trong đủ thứ cây nhiệt đới và á nhiệt đới, nuôi đủ thứ từ cá tầm cá hồi cá quả đến gia súc gia cầm, quy mô lớn nên chi phí sản xuất nhỏ, giá rẻ. Nên nguyên tắc giao thương, nước chảy về chỗ trũng là bình thường nếu chúng ta không tự nâng nền cao lên để nước khỏi tràn vô.
Các bạn đi xa chút, Thái Nguyên, Lai Châu, Lào Cai…lập dự án đầu tư nông nghiệp đi. Sắp có cao tốc hết rồi, vận chuyển về Hà Nội hay Hải Phòng sẽ dễ dàng. Mùa hè lắp máy phun sương, lưới chắn nóng. Mùa đông dùng bóng halogen sưởi ấm. Chứ dượng thấy trên phố Hà Thành, công ty nào cũng trưng bảng hiệu làm nghề Tư vấn, Tài Chính, Chứng Khoán, Bất Động Sản, quảng cáo truyền thông, bán quần áo Trung Quốc….xen lẫn với các quán miến gà miến ngan bún riêu bún chả? Ngay cả bà gánh hàng hoa quả đi ngang qua, nhìn vô cũng thấy táo, lê, lựu…toàn hàng Tàu.
Các bạn nói nông nghiệp bấp bênh, có lúc đổ đống không ai mua. Quy mô lớn, sẽ có bộ phận marketing, họ sẽ phải liên hệ với các siêu thị, các chợ bán sỉ, các thương nhân xuất khẩu, các nhà máy chế biến…nên không có chuyện nông trại nào phải đổ bỏ cái gì đó cả. Dội chợ là họ đem đi cấp đông, làm mứt hay sấy khô liền. Họ tham gia mọi hội chợ triển lãm, nên khách càng ngày càng đông, họ càng mở rộng quy mô sản xuất. Còn nông dân tự sản xuất thì do thiếu thông tin nên mới có chuyện phải đổ bỏ như vậy. Cho nên làm nông nghiệp, phải có đầu ra. Đi tiếp thị xong rồi mới mở rộng. Đầu tư bộ phận marketing và sales. Còn không, làm quy mô nhỏ thăm dò trước. Ví dụ: nuôi cua quy mô lớn, liên hệ các chợ bán sỉ các tỉnh thành, các nhà hàng lớn, thậm chí nhà máy đông lạnh nơi gần nhất trong trường hợp hàng bị thừa nguồn cung mà cua ngày mỗi lớn, mình có thể đông lạnh gửi nhà máy trữ giùm. Kinh doanh là phải sáng tạo và bươn chải.
Đừng có phù phiếm. Cũng đừng cố bám trụ 5 cửa ô. Tích tiểu thành đại, chín xu đổi lấy 1 hào. Sĩ diện chi. Nếu trí tuệ mình thật sự cao siêu thì hạc lên, còn không, biết đọc biết viết biết tính toán rồi kiếm tiền nuôi cha nuôi mẹ giúp đỡ người thân. Chứ hạc cao làm chi mà thất nghiệp? Lỡ thạc sĩ mà xin không ra việc, thì cái thạc sĩ ấy có nghĩa lý gì không? Cha mẹ nuôi mình tới 18 tuổi là được rồi, sao còn ép những tấm lưng gầy còm ấy nuôi mình đến 5 năm cử nhân, 3 năm thạc sĩ? Rồi thất nghiệp, tiếp tục ép cha mẹ bóp mồm bóp miệng dưới quê gửi lên thành phố nuôi nữa? Sao mình bất tài vô dụng vậy? Hạc giỏi là bình thường, người ta nghĩ ra rồi mình hạc lại, có gì hay? Làm giỏi mới hay. Lỡ đang hạc thì hạc cho xong đi, nhưng phải tự kiếm việc làm thêm mà hạc chứ không phải xin tiền cha mẹ.
Sao không đi xa xa chút mà mần, về quê tổ chức sản xuất kinh doanh. Sợ gì mà không đi? Hay làm biếng? Chả có gì nhàn hạ mà kiếm nhiều tiền cả. Như dượng nè, cũng có hạc hòm hạc vị chứ không phải không có, nhưng vẫn bỏ đi trồng nấm trồng hoa, vì thấy thị trường lớn. Nếu giờ dượng đi bán rau ngoài chợ vẫn làm, chả sợ ai. Gương mặt thanh tú và đôi tay búp măng ấy sẽ gói rau thoăn thoát, nụ cười sáng bừng cả góc chợ. Ai khinh kệ mẹ nó. Việc mình mình làm, hơi đâu để ý. Mình có ăn cắp tiền hay ăn bám của ai đâu. Đứa nào nó khinh
kiểu sĩ phu Bắc Hà nhảm nhí, mình ra tay liền cho dượng. Trai thì bóp vái, gái thì bóp dú. Chỉ thẳng vào mặt nó. Nói tao làm gì kệ tao, miễn là lương thiện. Nó sẽ sợ hãi, sẽ nể mình ngay.
Dượng đọc báo cáo tài chính các công ty, thấy bắt mệt. Có tiền mà, có trăm triệu đô la thì hãy đầu tư trung tâm R&D để phát triển công nghệ chớ. Cứ chực đánh quả không. Vẽ vời chi mấy cái viển vông dự án, cổ phiếu cổ đông gì đó rồi người ta lao vô thì úp sọt hết. Nền kinh tế gì cứ ở chung cư, biệt thự nghỉ dưỡng và mua qua bán lại cổ phiếu vậy?
Phải sản xuất và sản xuất, chưa đủ trình làm ra smartphone như Hàn Quốc thì phải đủ gà vịt để ăn. Chứ 70% dân số nghề nông mà gà cũng nhập, bò cũng nhập, heo cũng nhập, tăm xỉa răng cũng nhập? Mình hay nói “phi thương bất phú” nhưng không đúng đâu. Hiểu sai nên nhà mặt tiền nào cũng “ thương” để mà “ phú”. Cả xã hội chỉ mua qua bán lại, toàn hàng Tàu. Hạc sinh giỏi chọn vào kinh tế ngoại thương ngân hàng chứ hẻm chịu vô cơ khí điện tử hóa chất. Đứa nào ra trường chỉ chực xin việc chứ hẻm chịu mở cái lò rèn, giả dụ, hạc cơ khí ra, làm cuốc xẻng để lên mạng quảng cáo xuất khẩu. Mấy nước ôn đới họ vẫn nhập cuốc xẻng để làm vườn và xúc tuyết từ Thái Lan đấy thôi. Lê Quý Đôn nói “phi công bất phú, phi thương bất hoạt, phí trí bất hưng, phi nông bất ổn”, tức nếu muốn giàu có, phải làm công nghiệp. Nếu muốn ổn định, phải đầu tư nông nghiệp. Muốn hưng thịnh đất nước, phải đầu tư giáo dục. Và muốn xã hội nó nhộn nhịp, người dân lanh lợi..thì phải có giao thương.
“Phi công” nghĩa là “không công nghiệp”, chứ hẻm phải nghề lái máy bay. Nghe phi công bất phú, tưởng nghĩa đen thì mệt nha. Các bạn gái trong CLB con dượng thấy thằng nào làm nghề phi công, nó mê mình1 cái thì gật đầu chịu liền. Lấy liền liền cho dượng. Nó giàu lắm, khỏe mạnh ít tốn tiền thuốc thang bệnh tật.
Vui lòng đọc lại bài này 1 lần nữa trước khi bấm nút Like. Ông bà mình nói “Cho bạc cho vàng, không ai trỏ đàng đi buôn”, vì người ta sợ trỏ xong, đứa kia giàu có hơn mình. Trừ Dượng.
Vì Dượng giàu quá.
Đọc những bài của Dượng mà cứ ngỡ mình đang đọc cuốn “Đắc Nhân Tâm” kết hợp với cuốn ” Lẩu Tam quốc” phiên bản Việt Nam 🙂
“Phải sản xuất và sản xuất, chưa đủ trình làm ra smartphone như Hàn Quốc thì phải đủ gà vịt để ăn. Chứ 70% dân số nghề nông mà gà cũng nhập, bò cũng nhập, heo cũng nhập, tăm xỉa răng cũng nhập?” Con đã từng nghĩ tới vấn đề này, rằng tại sao mình không tiêu thụ sản phẩm của nước mình mà đâu đâu cũng toàn thấy đồ nhập từ Trung Quốc, rằng dù biết thực phẩm hay bất cứ sản phẩm nào cũng độc hại nhưng vẫn sử dụng. Thịt heo thịt bò, dù bằng cách nào đi nữa bên Trung Quốc vẫn rẻ hơn tuy nhiên an toàn vệ sinh thì không có, người dân biết điều đó nhưng họ vẫn tiêu thụ thịt của Trung Quốc vì nó rẻ, vì đem về chế biến lại mới có lời, vì…túm lại là vẫn vì lợi ích tiền bạc của mình trước, từ đó sản phẩm nước ngoài được tieu thụ nhiều hơn. Còn dân mình, thấy hàng nhập về rẻ quá, không canh tranh được bèn cắt bỏ bớt các công đoạn để giảm giá thành đồng thời giảm luôn chất lượng. Rồi từ đó trong hay ngoài nước đều chất lượng thấp, giảm tiêu chuẩn về sản phẩm, những nhà máy xí nghiệp làm hàng chất lượng dần biến mất thay vào đó là những xí nghiệp làm hàng rẻ. Vẫn có một nhóm người có yêu cầu cao về sản phẩm, sãn sàng bỏ ra nhiều tiền hơn để dùng sản phẩm tốt chất lượng, tuy nhiên tỷ lệ nhóm này không là bao nhiêu so với những người ưa dùng đồ rẻ tiền. Người dân ham những mặt hàng rẻ tiền mà không coi trọng đến vấn đề vệ sinh, sức khoẻ. Có phải đây thuộc về vấn đề ý thức hay sản phẩm trong nước còn nhiều hạn chế, chưa thực sự tận dụng được khoa học hay gặp phải vấn đề về marketing và sale. Con có đọc một bài dượng nói kinh doanh mô hình rau sạch sẽ khó thành công, con tự hỏi vì sao, vì sao lại không thể cung cấp cho người dân rau sạch thực phẩm sạch, vì việc đó không thể áp dụng cho dân ta-những người dân quen với việc sử dụng sp độc hại, hay lí do đến từ chính những người thực hiện mô hình đó. Liệu có cách nào giải quyết được bài toán hạn chế nhập khẩu những mặt hàng nông sản thiết yếu, tăng cường sản xuất tiêu thụ hàng trong nước, người VN ưu tiên sử dụng hàng VN.
tôi rất thích bình luận này của bạn. đã nói ra hết vấn đề của chúng ta, vậy bạn có câu trả lời chưa, xin hãy chia sẻ với tôi????
Mình và công ty đang thực hiện hoài bão đây! Ecosystem!
Dượng ơi, con là người Bắc, ngày nào con cũng tranh thủ đọc bài viết của Dượng rồi tủm tỉm cười một mình. Con yêu Dượng, yêu những bài viết của Dượng…! Con học tiếng Nhật tại 1 trường ĐH tuyệt vời và mới tốt nghiệp, đang chuẩn bị sang Nhật làm việc ạ. Nhưng, trước khi đi sang xứ người, con cứ băn khoăn, sầu não vì quê con nghèo, nghèo quá! Làng con nhỏ, đất trật người đồng, nằm tách biệt với thành phố và các khu thị xã nhộn nhịp, bị vây quanh bởi nghĩa địa, đồng trũng ruộng sâu. Quanh năm người nông dân nghèo khổ phải đi thật xa để làm thợ xây, thợ lăn sơn, cày cuốc mãi mà nghèo vẫn hoàn nghèo…Cũng có một số người mang nghề thủ công giản đơn về làng, nhưng không thành…Ở một số huyện khác thì đẩy mạnh du lịch, còn chỗ con thì không địa thế, địa hình gì cả. Thanh niên thì đi học đại học, đi làm thợ thuyền xa quê, phần còn lại thì đi công ty may mặc, giày da ở huyện khác. Do vậy, ban ngày, làng toàn người trung cao tuổi ở nhà trông cháu, nuôi gà và cấy lúa. Đời sống luôn oặt ẹo bởi nỗi lo cơm áo gạo tiền. Người dân quê con nên làm gì để bớt nghèo đi hả Dượng? Con cảm ơn Dượng nhiều lắm ạ! Rất mong nhận được lời chỉ bảo vàng ngọc từ Dượng ạ!
Đọc bình luận của bạn sao mà giống với miền quê mình vậy. Thanh niên đi lao động xa xứ bỏ quê bỏ làng đi xứ. Mong một ngày vùng quê đổi mới.