Hồi cấp 3, Tony hay làm thơ, dù học ban A để thi trường kinh tế thành phố. Những tiết học chán ngắt như Sử hay Kỹ thuật nông nghiệp là lúc Tony ngồi làm thơ. Ngồi bên cạnh là bạn NL, cậu ấy cứ có bài nào mình vừa xuất khẩu ra là chép vào sổ, không biết cuốn sổ thơ đó giờ còn không nữa. Từ viết về bạn A đi vấp té đến thầy P rượt đuổi bạn B trong giờ quân sự, cô C hôm nay mặc áo màu vàng đi dạy thiệt đẹp, đến trời mưa trời nắng gió bão gì Tony cũng vun vút thành thơ được. Nhưng giống như nhiều truyện ngắn và bài báo của mình thời đi học đến lúc Fanpage TBS ra đời, viết xong gửi báo đăng rồi vứt mất, chẳng lưu lại.
Lên Sài Gòn học đại học, có lần Tony ở trọ với 4 bạn nữa, trong đó có bạn M, người Huế. M rất thích em L, là nữ sinh khoa xã hội ĐH tổng hợp. Em này vốn lãng mạn, yêu thơ mến văn. M lỡ nói xạo với L là biết làm thơ được nên cứ mỗi buổi sáng, em ấy kêu M qua ký túc xá 135 Trần Hưng Đạo, chở nàng đi điểm tâm và đọc thơ. Ăn phở cũng đọc thơ, ăn xôi cũng đọc thơ.
M phóng lao thì phải theo lao, thế là tối nào nó cũng năn nỉ mình, bữa thì hủ tíu gõ, bữa thì bánh cuốn, Tony và 3 thằng kia lỡ ăn ngập mặt rồi thì phải cho ra 1 bài để sáng mai nó đạp xe qua tặng em. Em này đem đăng báo mực tím hay áo trắng gì đó để có nhuận bút 2 đứa nó ăn sáng, nhưng chủ yếu là khoe với các cô bạn học là bồ tao viết thơ tặng tao nè. Đâu được nửa năm thì mình không ở chung nữa, vì qua 1 người chị họ đi học cho gần. Thế là thằng này bị lòi ra là hổng biết làm thơ, rồi 2 bên giận dỗi, tình cảm phai lợt dần. Một buổi tối, nó đạp xe qua nhà mình, nó mời mình uống bia ăn cá cơm khô chiên giòn, tâm sự mọi thứ rồi nhờ mình viết 1 bài tạm biệt em, coi như ‘Bài Không Tên Cuối Cùng’. Năm đó tụi mình đều 19-20 tuổi, giờ đọc lại thấy buồn cười không chịu được vì quá sến. Bữa này nhận được message của M, M cũng là độc giả TBS, bạn gửi lại bài này yêu cầu Tony post trên mạng, đọc cho cuộc đời nó nhẹ nhàng, không ceng thẻng làm chi cho mệt.
“Có lẽ một điều anh chưa nói với em
trái tim anh đã thuộc về em đó
những hẹn hò đón đưa thuở nhỏ
cứ lớn dần thành nỗi nhớ mênh mông
Anh muốn hóa thân thành một dòng sông
Chở thuyền em đến bến bờ khao khát
nơi biển trời hòa một màu xanh ngát
em mỉm cười, xa lắm, phải không anh
Rồi thời gian lặng lẽ trôi nhanh
Dòng sông anh vẫn cứ trôi về phía biển
mang trong lòng mình con thuyền thánh thiện
Đó là em, em của riêng anh
Hai đứa chẳng ngờ hạnh phúc quá mong manh
Những kỷ niệm giờ chỉ là bọt nước
Anh biết, nhưng chẳng thể nào khác được
Lá trên cành đâu thể mãi màu xanh
Em sẽ thôi buồn khi đã hiểu lòng anh
Một con sông, phải bên bồi bên lở”