Các bạn trẻ hãy đọc, dù chỉ 1 lần… Tony Buổi Sáng.
1. Ở công ty anh bạn thân của Tony có 2 thế hệ nhân viên. Một là do người quen gửi vô, toàn đoạt giải nhất giải nhì ngáo ngơ toàn quốc dù tốt nghiệp ĐH cả. Anh đào tạo xong, đủ năng lực ở lại làm việc. Hai là thế hệ mới, tức các bạn trẻ tự search thông tin tuyển dụng anh đăng trên mạng, đến kiểm tra IQ, tiếng Anh, năng lực ngôn ngữ, đạt yêu cầu và vào làm. Anh thấy năng suất lao động của thế hệ 2 cao hơn hẳn. Các bạn này đến rất sớm, về rất muộn. Làm mọi thứ không từ việc gì, cái gì cũng cứ vun vút, nhoay nhoáy, ai cũng thích cũng mê. Và 100% đều đã đi làm thêm trong thời sinh viên, nên giỏi giang bản lĩnh, không phải “nhờ người thân trợ giúp” khi ra đời.
Dù vẫn hoàn thành công việc, nhưng nhóm “gửi gắm” không có tinh thần tự giác, có giám sát mới làm, sếp đi công tác thì nhóm này lập tức đi trễ, về sớm, thậm chí “tranh thủ” lý do hỏng xe, kẹt đường, nhức đầu…để trốn ở nhà, hoặc ngồi ở văn phòng chứ chat chit facebook là chủ yếu, dù công ty có thưởng trên thành tích làm việc. Nhóm này do gia đình bao bọc từ nhỏ, vô làm lương bao nhiêu cũng được, có thưởng thì tốt không thưởng chẳng sao, ai kêu làm mới làm không thì ngồi đó. Kêu ghi “to-do list”, họ sẽ rặn mấy tiếng mới có được vài dòng kiểu “gọi điện thoại cho vài người, email cho vài người rồi hết”. Thói quen cha mẹ làm mọi thứ nên tay chân, não bộ đều không động đậy, laptop cũng không không biết phải lau chùi. Anh nói, đây là lần cuối cùng anh nhận đám này vô, mặc kệ bà con ai nói gì thì nói, mình không có nghĩa vụ làm từ thiện với đám bất tài này nữa. Nhìn tụi nó uể oải lừ đừ ngáp miết chỉ muốn phóng phi tiêu vô mặt. Khi phỏng vấn, thấy đứa nào không biết làm việc nhà từ nhỏ thì trường chuyên lớp chọn, thi ĐH 30 điểm đi nữa cũng tuyệt đối không nhận. Vì cha mẹ giành làm hết việc nhà thì sẽ tiếp tục ban bố tình thương, tháng nào cũng gửi tiền chu cấp, làm mất động lực sống hay đam mê của tụi nó. Đi làm cho có gọi là, có chỗ “sáng vác ô đi tối vác về”, công ty không phát triển được với nhân viên kiểu vầy. Nhà cửa xe cộ cha mẹ để lại hoặc mua cho, ngành học cha mẹ chọn, cuộc đời cứ như tầm gửi tầm leo, toàn người khác quyết định hộ. Mà có những ông cha bà mẹ ông anh kỳ cục, cứ can thiệp vào cuộc đời con em mình như thời chiếm hữu nô lệ. “Mày cứ ngồi vào bàn học cho tao, tới giờ ăn tao kêu xuống. Mày học toán lý hóa thi Bách Khoa cho tao. Thi Y dược cho tao. Thi Kinh Tế cho tao. Mày chỉ đi học cho tao, tao nuôi, không cần đi làm thêm”. Cứ toàn “cho tao”, sự ích kỷ dưới tên gọi “tình thương” đã làm mất khả năng ra quyết định/tồn tại của một cá thể sống khác, biến những đứa trẻ bình thường thành tàn tật cả tay chân lẫn trí óc vì cái gì cũng giành làm, giành nghĩ hộ.
Công ty anh tổ chức học tiếng Anh, training, chơi thể dục, thể thao…nhưng chỉ có nhóm thế hệ mới tham gia, nhóm cũ thì “ép tôi học tiếng Anh đi, tôi sẽ học cho. Ép tôi đi tập thể thao đi, tôi sẽ tập cho. Không thì thôi, đừng hòng đây có mặt nhé”. Họ nói, ngày xưa đi học vì bị ép, “tại ổng, tại bả” bắt học. Đến trường vì bị điểm danh, bị thầy cô bắt học chứ không phải vì ham kiến thức. Mục đích là có cái bằng. Đọc sách chỉ vì có đề thi trong đó, chứ sách không liên quan đến thi cử thì đọc chi? Nên đi làm, sếp ép thì làm không thì thôi. Tính tự giác hoàn toàn không có. Làm sếp ở công ty có thể loại nhân viên này mệt lắm, hao hơi tổn tiếng, la hét rầm trời tụi nó mới làm.
Lên chức, nâng lương họ cũng ham nhưng không được cũng chả sao. Cho nghỉ việc thì cũng chả buồn phiền, lại quay về với cha mẹ, “qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô”. Ông cha bà mẹ lại điện thoại khắp các người quen, dáo dác chạy đi xin xỏ người khác, lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xin bố thí cho con tôi 1 công việc, tôi già như thế này vẫn phải đi xin việc cho con cho cháu, có khổ thân già tôi không? Nói xong thì òa khóc. Thì trách ai bây giờ?
Mai An Tiêm từng nói 1 câu vô cùng hay là “của biếu là của lo, của cho là của nợ”. Cái gì người khác cho mình sẽ mãi mãi là “của nợ”. Nên TỰ MÌNH làm hết mọi việc, 18 tuổi trở lên mình phải quyết định cuộc đời mình. Gương Mai An Tiêm còn đó. Bị đày ra hoang đảo vẫn sống tốt, sống giàu có huống hồ mình vẫn ở trong thành phố, trong đất liền.
2. Giải pháp căn cơ để giải quyết thất nghiệp của một xã hội
Tony đi dạy cho một lớp CEO khởi nghiệp, điểm chung là đều dưới 30 tuổi và có tính TỰ LẬP từ nhỏ. Như vậy, GỐC của giải quyết vấn đề thất nghiệp/khởi nghiệp chính là tạo sự TỰ LẬP cho các bạn trẻ.
Tony cũng để ý, 100% các bạn tự biết giặt giũ nấu ăn, tự biết lau nhà lau cửa, tự biết sửa xe đạp xe máy và đồ điện trong nhà, thêu thùa may vá, biết làm thêm trong thời gian đi học…dù học chuyên ngành hẹp cách mấy, vẫn tự xin được việc, hoặc tự mở cái gì đó khởi nghiệp. Học dù ở cao đẳng sư phạm miền núi nào đó, dạy giỏi thì các trường dân lập ở Tp HCM vẫn nhận vô làm. Tony có cô bạn tốt nghiệp ngành quản lý thư viện ĐH văn hóa, cô nói lớp cô phần lớn thất nghiệp, trừ những người đi làm thêm trong thời sinh viên. Họ làm quản lý nhà sách, công ty xuất bản, hoặc mở riêng cái gì đó mà không cần đúng chuyên ngành. Có bạn học chuyên ngành còn hẹp hơn, ví dụ bảo tàng học, nhưng trong thời gian đi học rèn giũa Anh Văn, làm các đề tài nghiên cứu khoa học, tham gia các câu lạc bộ đoàn thể này nọ, tham dự các cuộc thi…thì họ vẫn có thể được giữ lại trường, hoặc xin học bổng đi nghiên cứu tiếp, hoặc sẽ có chỗ nhận vô làm, dù ngành khác. Bạn nào cầm bằng giỏi mà không có việc thì chỉ có cái bằng là giỏi, còn người là DỞ, kém cỏi, học vì điểm số chứ không thực lực. Thực lực là phải kiếm được việc, được tiền, dù học piano hay đàn tranh, học vẽ hay học múa, học bất cứ ngành gì….
1. Với các bạn trẻ đã tốt nghiệp mà đang thất nghiệp: Mình phải gạt phăng mọi sự chu cấp của gia đình. Bất tài mới lấy tiền của cha mẹ, mới nhờ cha mẹ bà con quen biết xin việc cho mình. Mình từ chối hết, tự mình kiếm ăn. Lao động chân tay cũng được, có sao, miễn là có tiền. Trí óc mình có, từ từ sẽ đi lên.
2. Học sinh vừa tốt nghiệp trung học: Nếu mình thích học ngành gì, mình kiên quyết bảo vệ và chọn. Nhóm tự lập từ nhỏ đều biết mình thích cái gì, làm tốt cái gì. Còn không biết thích cái gì thì ĐÓ LÀ NHÓM NGÁO NGƠ, học chục cái bằng cũng thất nghiệp. Mình PHẢI vay mượn để học tập từ cha mẹ người khác …chứ không nhận “viện trợ không hoàn lại” nữa. Muốn người khác có lòng tin để đầu tư cho mình, thì mình phải tự tin mình trước. Người tự lập thì sẽ tự tin, tự chủ, tự trọng.
Phải xây dựng ý thức tự trọng đầu tiên của mình, bằng cách “say NO” với tiền của người khác. Tuyệt đối KHÔNG là KHÔNG. Tiền cha tiền mẹ là từ sự lao động của họ, không phải của mình. Chưa có tỷ phú nào đi lên từ việc trúng số. Chúng ta chưa ai ở nhà do ông tổ ông tiên để lại. Lịch sử hàng ngàn năm tây tàu gì cũng vậy, những dinh thự vĩ đại ngày xưa bây giờ đều là viện bảo tàng, dù “đại gia” thời đó đều hồi môn để dành cho con cháu, từ lâu đài Windsor bên Anh, dinh Hòa Thân ở Trung Quốc đến cung điện mùa hè ở Nga… Cứ đời này đời khác, tự dưng con cháu không giữ được nữa. Mình cứ mua cho nó 1 miếng đất, 1 cái nhà, một đống vàng…thì nó sẽ bán vàng để ăn, hết rồi cắt đất bán lần lần, rồi tới bán nhà, rồi rơi vào nghèo khổ rách rưới. Nhưng thế hệ sau đó nữa, thì lại bật dậy được vì ĐƯỢC sống trong nghèo khó.
Cho nên nghèo khó là một cơ hội tuyệt vời. Giàu có là một thách thức để một đứa trẻ thành công. Phải tận dụng cơ hội khó khăn của mình, và vượt sướng, buông bỏ hết những thảm nhung để lăn lê trong cát bụi, để mình có tương lai. Nếu mình lỡ sinh ra trong nhà giàu rồi, gạt hết, tự mình xoay sở, tự mình sinh sống. Ở Tp HCM thì xin cha mẹ đi học ở tỉnh khác, thành phố khác, trừ trường chỉ có ở Tp mới có thì đành chịu, chứ học nông nghiệp hãy về Cần Thơ, học Vật Lý Sinh Học hay Toán thì lên Đà Lạt, học thủy sản ra Nha Trang, học hàng hải ra Hải Phòng, học âm nhạc ra Huế…Thoát ly ra khỏi vỏ bọc của gia đình, để được tự sống. Phải có những buổi sáng thức dậy suy nghĩ hôm nay phải làm sao để có cơm ăn khi cái ví không còn 1 xu, tối nay phải ngủ ở đâu khi tiền nhà chưa đóng, phải xin đi làm thêm ở đâu để có cái đi chơi, để dành…Chính suy nghĩ như vậy sẽ giúp vỏ não mình hằn lên những nếp gấp của sự trưởng thành, của sự tự tin. Chưa có ai nằm ra đường chết đói cả, bạn nên nhớ điều đó. Khi cùng đường, người ta tự nghĩ phải đi ăn cơm từ thiện, vô chùa ăn, ghé bạn mượn tiền, hay xyz…nào đó để tồn tại.
3. Cha mẹ của mọi đứa trẻ phải thương chúng nó bằng phương pháp giáo dục khác. Đến tuổi biết ăn là tự xúc cơm, tự giặt giũ lau nhà, tự học, tự chơi. Ép chúng nó buổi sáng phải thức dậy sớm, lau nhà lau cửa sạch sẽ, dọn dẹp mùng mền chiếu gối, nấu nước nấu mì cho chính nó ăn, không nhịn đói kệ mày. Cuối tuần bắt nó phải quét váng nhện, lau chùi tivi tủ lạnh, chăm sóc cây cảnh thú nuôi, quét sơn, sửa nhà, tham gia các hoạt động ngoài xã hội, tuyệt đối không cho nó ôm laptop hay ipad iphone khi chưa làm xong việc nhà. Nếu trường có tổ chức đi xe buýt đưa đón thì cho chúng nó tự đi với bạn bè, không nên đưa đón, kẹt đường kẹt sá trước cổng trường. Không xin xỏ việc làm cho chúng nó. Không ép chúng nó học ngành mình yêu thích, mình thích thì mình học đi.
4. Cha mẹ LỠ GIÀU CÓ thì hãy cho con cháu mình một môi trường giáo dục tiên tiến đến năm 18 tuổi và hết. Học vì đam mê chứ không phải vì bằng cấp, học nghề cũng được chứ không nhất thiết học chữ. Không ép chúng nó học thêm nếu chúng không thích học, chỉ có những đứa ham mê chữ nghĩa mới cho chúng nó vay tiền học đại học, bắt ra trường trả lại. Tiền tích cóp một đời, hai vợ chồng già xài cho sướng cuộc đời đi. Đi du lịch chỗ này chỗ kia, hoặc đem đi từ thiện để tạo phúc/may mắn cho con cho cháu. Tương lai của tụi nó hãy để tụi nó quyết định, đừng có đu theo hỏi miết. Nó mà về úp mặt vào ô tô, dựa dẫm là mình quánh, mình đuổi đi.
Cứ “cho” riết thì một cục cưng biến thành một cục nợ cho gia đình, một cục…tác của xã hội.
“Qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô. Ơi con ô tô, con ô tô…”
trời ơi hay quá, bất cứ ai đọc được thì đều là may mắn
Bạn có phải ở Phú Thọ ko?
em cảm ơn Tony!…
Hay quá bác Tony ơi.
Những gì bác nói đã và đang xảy ra ở thực tế.
Tại sao cha mẹ giàu Á Đông không nuôi dạy con tốt bằng Châu Âu, Châu Mỹ!
Thanks bác rất nhiều.
cảm ơn tony bài hay và ý nghĩa lắm ạ
quá hay
con ô tô là con ông to hi
Bài báo rất hay. Cảm ơn Tony Buổi Sáng!
Tony Dượng ơi,! Con sinh viên mới ra trường, con xin được một việc làm văn thư cho một công ty. Nhưng con thấy kiến thức con học và khi đi làm nó khác nhau nhiều lắm. Như h con muốn thay đổi cho phù hợp với công việc thì Dượng giúp con ạ? Con cảm ơn Dượng nhiều lắm !
Cảm ơn Dượng <3
bài viết của Tony rất hay rất thực tế,cảm ơn anh
quá hay và đúng
Em cám ơn Bác Tony
Mới đọc thấy hơi lạ càng đọc càng thấy giọng văn đầy thực tế , từng trải.
Cảm ơn anh Tony , cho dù anh là ai , viết để làm gì , cảm ơn
Tuyệt vời nhưng các ông bố bà mẹ VN khó mà theo, họ thích nuôi con, cháu, thậm chí còn chắt nữa. Nên mới có kiểu giai đình trị từ cơ quan nhà nước đến công ty nhà nước! đúng những đứa trẻ không có tự do khổ thật!
sự ích kỷ dưới tên gọi “tình thương” đã làm mất khả năng ra quyết định/tồn tại của một cá thể sống khác thấm quá dượng ơi
Đọc xong mới thấm. Thỉnh thoảng nghĩ lại mới thấu hơn
Mỗi sáng con lại mở bài của Tony lên đọc, coi như thời gian đọc sách, con là sinh viên mới ra trường, có cv hiện tại cực kì nhàm chán tù túng, nhưng con cần tiền để tự lo bản thân. Đúng như TN nói, cuộc sống của con 22 năm trời cứ như tự thả trôi vậy, con sống ko có mục tiêu, ko đam mê, và phụ thuộc vào cha me. Dù đi học đh con đi làm thêm nhiều nhưng kĩ năng tích lũy chẳng được bao nhiêu. Con không phủ nhận mình là người thụ động trong cs, kém năng động, kém tự tin, và vô cùng nhiều khuyết điểm… Nhưng con luôn cố gắng hết sức mà tự bơi, cái con cần là người truyền lửa và đam mê, để con tiếp tục cố gắng. Cảm ơn Tony vì những bài viết của TN giúp con trưởng thành và có động lực hơn rất nhiều :))
Rất sát thực tế bây giờ ! Cảm ơn Tony ạ <3
Bài viết rất hay và ý nghĩa
Không chỉ các bạn trẻ hãy dọc dù chỉ một lần mà các ông bố bà mẹ cũng nên đọc dù chỉ 1 lần
Nhìn chung ý của bạn là đúng, là hay. Nhưng sao mình vẫn không yên tâm lắm. Như cuối cùng bạn nói chỉ cho con học đến 18 tuổi. Thế bạn bắt con nhà giàu phải tự đi làm thêm để kiếm tiền học trường quốc tế à ? Hay là nó phải thật xuất sắc để nhận học bổng?
Thái độ ỷ lại gia đình của con nhà giàu là có, phá gia chi tử là có nhưng không phải quá nhiều như bạn nói. Theo mình thấy đa số con nhà giàu rất biết giá trị của đồng tiền, thậm chí họ có ý tưởng kiếm tiền từ nhỏ. Đa số các triệu phú tỉ phú cũng xuất thân từ con nhà có điều kiện.
Còn cái tư tưởng không tranh giành, cầu tiến nguyên nhân chính theo mình là do tư tưởng cầu an, số phận, lười nhác. Những người như vậy không phân biệt giàu nghèo đều có.
Hự! Thấy rõ mồn một mình trong ấy. Lần nào coi lại bài viết này là một lần kiểm điểm. Mỗi lần con quên mất bản thân phải sửa đổi, coi lại bài này mới tỉnh thức trong u mê. Các bài viết và bài học của TnBS đều rất hay, mà con cứ hay quên, phải xem lại miết :<
Cảm ơn dượng. Hứa nhất định sẽ thay đổi và làm đc
HÃY ĐỌC DÙ CHỈ 1 LẦN KO LÃNG PHÍ THỜI GIAN ĐÂU Ạ
xàm quá đi ông dượng hờ ơi!!! đời mà bụt cả lấy c** đâu ra ma. cứ làm như là tận lực là đời tận sinh. Đừng cố nhồi nhét ba cái thứ hão huyền vào đầu bọn trẻ con nữa. Đành rằng tự lực là lối sống duy nhất. Nhưng đừng bao giờ bảo rằng là cứ tự lực là sẽ sống nhé, quên đi cưng! Đừng lôi cái thằng xuất phát điểm trên cái mui trần hay cái chuyên cơ mà đi so đo với cái thằng xuất phát điểm là cái máng. tấu hài nó ít thôi, buồn cười ra nươc mắt lắm!
nếu mai mắn mình đọc sớm hơn con mình sẻ không ngơ ngáo. Vẫn tốt khi mình đọc được ngày hôm nay. Không biết làm sau cho con mình hiểu để thực hiện
Vừa đọc vừa cười vì đúng quá, chưa từng nghe một anh chị thầy cô nào nhiệt tình chia sẻ như anh, mong bản thân sau này vẫn nhớ lời anh dặn mà cố gắng học tập, không để phí hoài thanh xuân :3
Sau những bài viết của dượng thì em nhận ra em vẫn còn nhiều thiếu xót … Và sau này sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân …. Em cảm ơn
Khi con đọc tác phẩm của Dượng con học được nhiều lắm ,con đã thấy hình ảnh của mình trong đó .con nhât định sẽ thay đổi .
Cảm ơn tác giả, bài viết hừng hực khí thế và truyền cảm hứng quá, cảm giác như phải lấy hơi dài đọc một mạch đến cuối vậy. Có điều cá nhân mình nghĩ việc tự lực cánh sinh chiến đấu hết mình là đúng, nhưng cũng có lúc phải chậm lại suy nghĩ, dùng cái đầu, cái mưu và có chiến lược thì sẽ đỡ tốn sức hơn trong chặng đường dài. Mềm quá thì yếu, nhưng cứng quá thì gãy mà.
cảm ơn tác giả, bài viết rất hay, nhà e cũng hoàn cảnh khó khăn nhưng sống cạnh 1 gia đình khá giả, e luôn bắt con lớn là thằng cu 5 tuổi phải làm hết mọi việc trong khả năng của con từ việc ăn xong phải cất dọn đồ và khi mẹ làm gi cũng giúp và đứng cạnh nhìn mẹ làm thôi cũng đc, còn bên nhà cạnh sát vách, họ giàu có và chiều con hơn nhà e, có lúc bé nhà bên còn xui dại con e lấy nọ lấy kia của bme sang nhà c chơi khi chưa hỏi xin phép, hay xúi con nói nhiều câu ko phù hợp lứa tuổi. con e thường thắc mắc mẹ ơi sao chị … lớn hơn con mà chị ko phải làm gi? và nhà mình ko có máy tính, ipad hay ô tô như nhà chị? chị học lớp 4 sao chị vẫn đc bón cơm mà ko phải làm bất kỳ việc gi, con phải làm hết mọi việc mà vẫn có lúc bị mẹ mắng …. nhưng e thấy con 5 tuổi mà nhiều câu nói chỉ như bé 4 tuổi thôi. mong sao sau khi đọc được bài viết này e sẽ vững vàng hơn với cách nuôi dạy con của mình, Cảm ơn a TONY !!!