Sáng, 1 message của chị A ” Theo gu văn hóa đọc của tôi, Tony viết hay nhất. Nhưng tôi không chịu được việc viết sai chính tả, đọc như nhai phải sạn. Học sinh chứ sao lại hạc sinh, không biết chứ sao là hẻm bít, phải không thì là phải hem.Tôi thấy nhiều yêu cầu sửa nhưng Tony không sửa, lại không cho bình luận. Tôi sẽ unlike trang này này, dù rất tiếc”
Tony: Dạ
A: Nhớ nhé, đi học, con công con hạc, nhớ nhé.
Tony: dạ, con chim công con chim học…
A: Thôi hết cách trị rồi. Tạm biệt.
Tony: Dạ, cúi từng vui vẻ, chuỵ.
A: Cuối tuần, không phải cúi từng. Chị, không phải chuỵ. Trời ạ. Tôi muốn điên…
Tony: Dạ, chuỵ điên vui vẻ.
A: Trời ơi. Tôi tức quá, tôi muốn chết, muốn chết,….
Tony: Da, chụy chết vui vẻ.
A: (im lặng)
Kêu admin vô coi chụy này là ai thế, admin báo cáo lại là chị từng là hạc sinh giải nhất quốc gia môn từ ngữ, ngữ pháp. Hèn gì….
Tối tối thấy chị message lại, nói ” chuỵ không đọc TnBS có 1 ngày mà chịu hẻm nổi. Chuỵ hỉu í em rồi, chuỵ sẽ không unlike nữa, chuỵ iu em, em của chuỵ”. Hahaha.
Đấy, trời đất khi sinh ra đã vốn không hoàn hảo. Con người càng không. Cứ chấp nhận sự méo mó của người khác, cho đời nó tươi. Méo chơi kiểu méo. Tròn chơi kiểu tròn. Chứ mắc mớ gì phải điên, phải chết. Đến như hãng Apple, ông trùm thế giới di động bây giờ với iphone ipad mà logo của nó là trái táo không nguyên vẹn nữa là. Chả có gì hoàn hảo cả, trừ sự không hoàn hảo.
Ný nuận mệt quá, lóng lão quá. Thôi đi ăn cháo nòng.