Con dượng cứ nhắn tin dượng ơi ra sách đi, con nộp tiền trước cho dượng nè, con mua 100 cuốn tặng hết người con biết. Rồi có cả hiệu trưởng trường cấp 3 ở Lai Châu nói em Tony của thầy có ra sách thì thầy mua sỉ cho cả trường thầy đọc. Nhưng Tony chỉ nói dạ hẻm có.
Hôm nay, mấy anh chị bên nhà xuất bản Sự Thật Mất Lòng có dành thời gian qua gặp và thuyết phục Tony, nói từ giám đốc đến bảo vệ NXB đều say mê anh. Họ nói anh viết hay quá mà, sách anh sẽ bán chạy như tôm tươi. Cái Tony hỏi ra sách, tôi sẽ được gì. Họ nói anh sẽ được nhiều tiền. Tony giận liền, kiểu sĩ diện Tàu, nói tui hẻm có cần tiền (nói xong lấy hột xoàn ra ngồi đếm, tụi sĩ diện hay vậy). Cái họ thuyết phục bằng danh tiếng, Tony trề môi liền, tôi đâu phải là phường ham danh tiếng. Cái họ nói, nhưng xã hội mình còn nhiều người không có điều kiện online, các bạn trẻ ở vùng sâu vùng xa cũng cần được truyền cảm hứng vậy. Họ có niềm vui gì đâu anh.
Cái mình thấy có lý. Nên cũng xiêu xiêu.
Nhưng ngồi nghĩ lại thì eo ôi, ra sách rồi phải đi giới thiệu à, ngượng chết. Dáng vóc cao ráo, gương mặt thanh tú ấy lóng ngóng trước đông người thì trông buồn cười biết bao. Rùi sợ nhất là vụ độc giả bắt ký tên vào sách, Tony ký 2 chữ ký không bao giờ giống nhau được. Rút tiền ở bank toàn nó bắt ký cả chục cái, nói sao anh ký gì kỳ cục vậy, không giống chữ ký lúc anh mở tài khoản. Nên lần nào rút tiền cũng phải thề thốt. Xin điểm chỉ bằng ngón tay mà nó hẻm chịu, nói anh là trí thức mà, đâu phải mấy cụ ngày xưa không biết chữ…
Rồi lại sợ thằng gì hay kiện tụng ấy nhỉ, và cả hội những người rảnh rỗi vì ít việc nữa. Nó đọc từng câu từng chữ, bắt bẻ từng dấu phẩy dấu chấm chắc chết, vì Tony hay viết thiếu chủ ngữ vị ngữ, biện pháp tu từ gì cũng hẻm có. Bọn nó đòi bằng chứng, mắc công Tony bay qua Harvard xin lại bảng điểm. Sợ nhất là cô Marie ở phòng đào tạo HBS, cứ mỗi lần lên trường xin xỏ cái gì là run muốn chết, cứ như người dễ thương không bao giờ làm được phòng đào tạo hay sao ý. Rùi lỡ kể chuyện đi nước này nước kia, phải lôi visa ra công chứng sao chụp lại hết, cả 3 cái passport cũ nữa, vứt ở đâu chả nhớ. Phô-tô sốp ghép hình cũng phải mất thời gian. Đang họp báo thì tụi nó nhảy vào, chống nạnh hỏi hình ở Davao đâu, hình ở London đâu, cuốn vé máy bay đâu, bằng chứng đâu, bằng chứng đâu…Giấu đầu lòi đuôi, vặn vẹo 1 hồi thì chỉ có nước khóc. Vì Tony toàn nói chuyện nhảm nhúy và tào lao bí đao cả.
Thôi, yên phận bán thân. Nhầm, yên thận bán phân. Đọc 10 lần là quéo lưỡi. Cứ suốt ngày thân, phân, thận, phận…
“Kiếp này, xin làm người bán phân. Chỉ mong đời không chê trách…”