Chông chênh tuổi 25 – Tony Buổi Sáng.
“Chào dượng
Con là T.A, năm nay 25 tuổi, độ tuổi chông chênh nhất của đời người. Ở lứa tuổi này, người ta mới đủ trưởng thành để biết cuộc đời mình ra sao, nhưng cũng bàng hoàng nhận ra hiện tại có quá nhiều lối rẽ. Rẽ trái, phải hay đi thẳng bây giờ?
Con vốn là một học sinh chuyên Anh ở một trường cấp 3 nổi tiếng, sau đó con vào một ĐH và theo học chuyên ngành ngoại thương. Khi ra trường, con thi đậu vào một chương trình quản trị viên tập sự của một công ty đa quốc gia. Họ cho con 2 năm rèn luyện ở mọi phòng ban, nhằm đào tạo cán bộ quản lý sau này. Họ đào tạo vô cùng tốt, nhiều bài học vô cùng hay. Các sếp đến từ các quốc gia phát triển như Mỹ, Anh,…với lịch sử cơ chế thị trường hàng trăm năm, nên chiêu trò của họ cũng lắm. Người tiêu dùng một quốc gia nông nghiệp mới đi lên như nước mình, chỉ biết rơi vào vòng xoáy của các chương trình quảng cáo PR hát hò của họ. Chỉ biết dốc hầu bao để mua và mua. Lương tháng của công nhân nhà máy ở mình chỉ có 4-5 triệu chứ sẵn sàng bỏ nửa tháng lương mua mấy sản phẩm công ty con, dù không phải là hàng hoá thiết yếu.
Tình cờ con đọc sách của dượng, cuốn Trên đường băng, đầu tháng 9 năm ngoái. Có một câu dượng viết mà làm con bàng hoàng, đó là sinh viên ngoại thương tức được đào tạo xuất nhập khẩu, ra trường không làm xuất khẩu giúp người dân mình bán hàng Made in Vietnam với giá cao, mà cứ lao vô các phòng marketing các công ty nước ngoài để nhận lương tháng mấy trăm đô. Mà đúng thế thật, con học xuất nhập khẩu, cũng bill tàu, cũng thư tín dụng, cũng vận tải này nọ…nhưng quên hết. Nước mình tới 70% là nông dân, nông sản làm ra cứ đổ đống, hoặc lũ lượt chờ ở cửa khẩu Tân Thanh, điệp khúc được mùa mất giá, vì đầu ra không ổn định. Suy nghĩ điều này khiến con day dứt mãi. Lớp con học xong, các bạn phần lớn đi làm tài chính ngân hàng kiểm toán, marketing, dạy tiếng Anh, đi làm sale cho các hãng tàu, còn lại đi du học lên thạc sĩ. Tụi con được đào tạo để trở thành cán bộ XNK mà sinh viên tốt nghiệp phần lớn làm trái nghề hết dượng ơi. Con thấy thật là lãng phí…
Hai năm qua, con thật sự là trải qua một công việc mà bạn bè thì mơ ước, nhưng con thì thấy thật tẻ nhạt. Hàng ngày lên văn phòng ngồi họp hành với sếp Tây sếp Tàu, các buổi uống rượu trong các khách sạn 5 sao với đối tác với hoá đơn cả chục triệu, các buổi tập huấn ở nước ngoài gọi là team building chứ thật ra là đi du lịch, xài tiền…. Nhiều lúc con nghĩ đến những cô gái chàng trai trong các công xưởng hầm hập nắng, tăng ca ngày đêm, tháng cầm 5 triệu bạc và vui mừng khôn xiết, sao con thấy chạnh lòng. Rồi con đi các tỉnh chơi, thấy bà con hái thanh long cho bò ăn, cà chua đổ đống, điều tiêu xơ xác tiêu điều, cà phê bao bao chất cao ngất…chỉ vì phụ thuộc vài thương lái bán cho các thành phố lớn và xuất tiểu ngạch qua Trung Quốc. Một bác nông dân ở Di Linh nói với con sao mấy cô học cao hiểu rộng, tiếng Tây tiếng Tàu rành rẽ vậy mà không giúp tụi tui xuất khẩu hàng. Tụi tui là nông dân ít chữ, một nắng hai sương, cắm mặt vô đất làm ra những cái này, nhưng giờ không biết bán cho ai. Tụi tui biết là thế giới ngoài kia rộng lớn, người ta mua nhiều, nhưng không dám đi. Tiếng không biết, thủ tục không rành, quê mùa như vậy sao đi được mấy cô ơi…
Sau chuyến đi Di Linh đó, con về suy nghĩ để chọn một lối rẽ khác. Ngày con nhận được thông báo là chương trình tập sự kết thúc, được vô phòng marketing làm với mức lương cao hơn…thì cũng là ngày con thông báo xin nghỉ việc. Mấy sếp ngạc nhiên lắm, vì thấy con đủ năng lực, cống hiến trong 2 năm đó hết mình, đóng góp khá nhiều cho công ty. Các sếp chỉ cho con thấy gương thành đạt của thế hệ các anh chị các khoá trước đang làm cho các tập đoàn đa quốc gia, ai cũng có xe hơi, chung cư cao cấp, ăn mặc sành điệu…Nhưng con không thấy đam mê như vậy nữa. Con muốn xuất khẩu nông sản và giúp bà con nông dân, đồng thời tạo dựng một cơ sở vững chắc để mình nghỉ hưu khi tuổi bước qua 40. Con nghĩ đã đến bên kia con dốc của khả năng lao động, mình nên đầu tư có một mức thu nhập ổn định, chứ tóc bạc rồi mà phải vật lộn với báo cáo, giờ bấm thẻ, ăn trưa vội vã vào làm, chiều tối 9-10h giờ đêm còn ở văn phòng bàn bạc kế hoạch này kế hoạch kia, tung cái này ra tung cái kia ra, rồi đi nhậu đi nhảy với các agency (công ty quảng cáo) nói chuyện ca sĩ diễn viên…sao con thấy mệt quá. Nhường lại cho đàn em nó làm, mình chỉ tham gia quản lý, hoặc khởi nghiệp, hoặc đi dạy, hoặc nghỉ hưu, rong chơi chăm lo gia đình. 20 năm quần quật cho công ty nước ngoài, nghỉ hưu ở tuổi 44-45 là được rồi dượng ơi. Bữa nhậu đó con nói hết tâm tư của mình. Sau khi nghe con nói, ông sếp người Ấn Độ trầm ngâm không nói gì, còn ông sếp Mỹ thì nâng ly lên chúc mừng con, ổng nói đó là sự trưởng thành về tư duy của mày rồi đó. Chỉ có chị sếp người Việt, sau khi uống 1 hồi, chị bắt đầu xỉn và khóc khi con đề cập đến sứ mạng (mission) của cuộc đời. Chị nói chị từng có suy nghĩ như vậy, nhưng vòng xoáy cơm áo gạo tiền không cho phép chị dứt bỏ công việc hiện tại để theo giấc mơ. Chị còn 2 đứa con đang học trường quốc tế với mấy trăm triệu đồng/năm, còn cha mẹ già phải chăm sóc, còn mấy cái chung cư trả góp…Chị không dám khởi nghiệp vì quen với tháp ngà ở đây, giờ lăn lộn từ đầu cũng khó. Và quan trọng, chị không dám từ bỏ thu nhập ổn định hiện tại để mạo hiểm…
Thế là con nghỉ, đi phỏng vấn nhiều nơi, toàn công ty thương mại xuất khẩu nông sản. Con đậu vào một Văn phòng đại diện của nước ngoài ở quận 1, nhưng không làm. Vì làm ở văn phòng trên phố, cái mình biết chỉ là phần ngọn. Con quyết định xuống một tỉnh miền Tây làm cho một công ty xuất khẩu nông sản, bắt đầu từ con số không tròn trĩnh. Ai cũng nói con khùng. Ba mẹ con cũng nghĩ con bị thần kinh nặng. Bạn trai con cũng nói con đi là ảnh bỏ, ảnh không thể rời xa Sài Gòn, ảnh nói đã bỏ quê lên đây học rồi thì có điên mới trở về quê, huống hồ gì đi tỉnh khác. Ảnh nói “có nhà lầu ở quê cũng không bằng ngồi lê ở phố”, dù ngột ngạt chen lấn nhưng mình tranh thủ, chen lấn với người ta, chờ thời. Mấy đứa ở thành phố thật ra cũng là thế hệ thứ 2, thứ 3, ông bà cha mẹ nó ngày xưa cũng lên bon chen, mình giờ cũng bon chen để cho con cái trở thành dân thành phố. Bạn trai con ảnh ra trường 3 năm rồi, lương cũng có mấy triệu, chả có tương lai gì nhưng kiên quyết không đi tỉnh khác hay ra ngoại ô, có đổi công việc cũng xoay vòng ở trung tâm quận 1 để “chờ thời”. Con thì không rõ là thời gì nên quyết tâm đi. Kệ, bỏ hết. Con biết con đường trở thành doanh nhân là con đường cô độc, mấy ai hiểu mình. Con lặng lẽ đón xe xuống dưới đó, thuê nhà gần công ty và bắt đầu một cuộc sống mới.
Hàng ngày, con đọc tài liệu hướng dẫn nông dân trồng xoài, trồng nhãn, chôm chôm, sầu riêng, măng cụt, rau củ quả…. theo tiêu chuẩn GlobalGAP và ký hợp đồng bao tiêu. Con tiếp các đối tác nước ngoài sang mua hàng, dắt nó đi ăn uống, hỏi cho ra lẽ quy chuẩn hàng đủ tiêu chuẩn vô siêu thị Âu Mỹ Nhật Trung Đông. Rồi con làm chứng từ xuất nhập khẩu, lên phòng thương mại xin giấy chứng nhận xuất xứ, giấy khử trùng này nọ. Con tham gia coi việc xử lý sơ chế đóng gói, đã nắm được bí mật vì sao nông sản để cả tháng trên tàu đi sang tới nước ngoài vẫn không bị chín rục hay hư hỏng…Con còn theo cả mấy anh tài xế xe container chở hàng lên cảng Sài gòn để xuất khẩu, ai cũng nhìn con ái ngại vì thân gái dặm trường mà bản lĩnh quá, người ta tưởng con phóng viên không đó dượng. Con lao vô làm thủ tục xuất, rành rẽ 6 câu chỉ trong có 3 tháng thui. Làm việc dưới tỉnh, nhiều lúc cũng buồn, cũng nhớ Sài Gòn quay quắt. Sài Gòn là nơi con học ĐH, đã quá quen thuộc với hàng cây góc phố quán cà phê và bao nhiêu bè bạn. Nhưng con suy nghĩ lại, mình ủ mưu làm một cái gì đó lớn lao, một tập đoàn xuất khẩu nông sản của riêng mình, mình phải bắt đầu từ dưới bưng biền, từ cánh đồng, từ nhà máy, từ một cô công nhân xếp loại đóng gói. Chứ nào có ai làm chủ nhà máy mà bước ra từ bàn phím và cao ốc máy lạnh bao giờ?
Con mới trở về từ một hội chợ nông sản lớn ở châu Âu. Con bận áo dài, đội nón lá, nói tiếng Anh thành thạo và vui vẻ như hình ảnh của Dượng ở London á. Con gặp ai cũng tươi cười, nói “welcome to Vietnam”. Một tuần ở bển, con không nói tiếng Việt luôn, toàn hẹn gặp khách Tây để tiếp thị. Ăn sáng cũng hẹn tiếp khách, sau đó ra gian hàng, ăn trưa cũng hẹn khách, rồi quay lại gian hàng, ăn tối hẹn 2-3 khách luôn. Con về khách sạn lúc 1h đêm, may mà thành phố lớn ở châu Âu 1h sáng cũng như 1h chiều, vẫn nhộn nhịp. Con chốt được 10 hợp đồng, mức cao nhất mà công ty con làm được xưa nay ở một kỳ hội chợ. Tự dưng, con nể mình quá cơ, sao ở đâu ra một đứa con gái vừa giỏi lại vừa xinh đệp (cái này con bị lây từ dượng, dượng cắt đoạn này kẻo con bị ném đá).
Bữa nay con rảnh, đang ngồi quán chờ khách xuống đây ăn trưa, mà khách bị kẹt xe ở cao tốc Trung Lương nên con mới có thời gian viết như vầy á. Nếu có đăng bài con lên thì dượng chỉ viết tắt tên con thôi nhé. Dặn các bạn là nếu có đọc thư này thì hãy như con, hãy xách giỏ tung tẩy ra thế giới như con, hãy giúp bà con nông dân mình bán xoài, vú sữa, thanh long để lấy đô la như con.
Và cuối thư, con xin cám ơn hai cuốn sách và cái page của dượng. Có dượng, con đã tìm đúng mission của cuộc đời mình. Có dượng, tuổi 25 của con đã không còn chông chênh”.
Giỏi quá em gái. Cố lên,c rất ủng hộ e,c cũng ước mơ làm như thế,mà sau này đi chệch hướng, ko biết nên bắt đầu từ đâu. Từ bỏ tình yêu ko hẳn là sai lầm,vì người đó ko hiểu được em. Chúc em sẽ càng thành công hơn nữa. Chị mới xem Trên đường băng,tình cờ lụm ở đâu ko nhơ nữa. Rất biết ơn Dượng Tony. Ông Bụt đối với con.
Cám ơn bài viết ý nghĩa như thế này, mình cũng đã dám nghĩ như bạn, nhưng vẫn còn chông chênh khi ở đổ tuổi 25 này, nhưng mình đã tìm được điều mình thực sự muốn làm. Cám ơn bài viết vồ cùng ý nghĩa!
Em chào chị, em rất ngưỡng mộ chị, em đọc được những lời của chị như tìm đúng đáp án của cuộc đời mình, em có 1 bác đang trồng cam sành ở Hậu Giang, tháng 3 năm 2017 thu hoạch. Em rất muốn gặp chị để kết nối giúp bác em xuất khẩu. Hiện tại em cũng đang làm ở 1 công ty phần mềm của Mỹ và đang tích luỹ kinh nghiệm cũng như tiền bạc để khởi nghiệp. Em suy nghĩ kỹ rồi, em cũng muốn giúp nông dân mình và cũng muốn trở thành nông dân để trồng cây ăn quả xuất khẩu. Em rất mong được gặp chị. Nếu chị đọc được thì chị vui lòng email cho em nha chị: [email protected]. Con cám ơn dượng Tony.
Hello Nhật Anh,
Anh cũng có kế hoạch từ lâu & còn dang cho trái cây xuất khẩu, nếu được rất vui được kết hợp cùng em để tìm được 1 cách làm hiệu quả nhất.
Mong nhận tin em qua Email: [email protected]
Trân trọng!
Bài hay và ý nghĩa quá . cảm ơn chị và tony.
Con 27, qua cái tuổi chông chênh theo quy định 2 tuổi, mà vẫn cứ chông chênh. Thật xấu hổ khi vẫn chưa biết mission của đời mình là gì.
Trước khi gặp Tony cà phê buổi sáng và Trên đường băng, con đã biết mình luôn hướng lòng về con người, về quê hương. Đi ngang Hàm Thuận Nam, Phan Thiết thấy thanh long quê mình cũng y chang bài ca nông sản Việt, được mùa thì mất giá hoặc quá phụ thuộc thương lái Trung Quốc, con muốn làm gì để giúp nông dân xuất khẩu mà không bị ép giá. Nhưng con tịt, không biết bắt đầu từ đâu.
Về làng quê thấy bà con hàng xóm nghèo bền vững, con muốn giúp họ (và giúp con, chớ bụng con vẫn chưa rộng rãi hào sảng được như dượng) bằng cây bụt giấm, nhân giống cho cả làng trồng nhưng con vẫn chưa biết kiếm đâu ra tiền để xây nhà máy sản xuất tại chỗ vì chỉ có cách này lợi nhuận mới cao.
Con đang tập tành buôn bán online. Con chọn bán rong biển Việt Nam vì nó tốt cho sức khỏe và muốn phổ biến rộng rãi sản phẩm của nước mình. Rồi mơ 1 ngày xa xôi có vốn sẽ kinh doanh phòng tập gym chớ không bán quán nhậu dù nó cũng ngon cơm, để nam thanh nữ tú gì cũng thanh tú như dượng. Rồi giàu nữa thì xây hồ bơi giúp Sài Gòn hạ nhiệt mùa hè, cho mọi người vận động thể thao trong làn nước mát mẻ.
Những thứ con muốn đều có phần hướng về xã hội, nhưng chưa biến thành hành động được. Con tệ.
Đây là mission của đời con đúng không dượng?
Đọc bài này là mình đoán chị bé nhân vật chính rất xinh đẹp rồi, vì tâm sinh tướng, tướng tại tâm sinh mà. Chị có tâm đẹp thì vẻ ngoài sẽ đẹp thôi.
Rất ngưỡng mộ chị.
quá hay, tuổi trẻ là phải xông pha, mới có nhiều kinh nghiệm.
Con cần một nguời chỉ lối cho con. Giúp con với!!
Hãy tìm và tự đi con đường của bạn
Làm sao giữ nông san tươi lâu được ak
Chào bạn. bạn tìm hiểu về công nghệ thực phẩm và liên hệ với các bạn học ngành này nhé.
mình cũng đã từng có những giấc mơ, những ấp ủ nơi thành thị. Nhưng thực sự qua thời gian, qua sự trưởng thành trong suy nghĩ thì mình đã nhận ra rằng không quan trọng là mình sống ở đâu quan trọng mình làm được gì để thực hiện ước mơ, và xa hơn nữa là giúp đỡ mọi người. Mình sinh ra từ làng cố gắng lên thành phố không phải chỉ để học những con chữ mà còn nhiều thứ khác nữa. Nhưng rốt cuộc nhìn lại quê mình, những người nông dân ấy trong đó có cả bố mẹ mình nữa, họ khổ cả đời cả mấy thế hệ đấy mà mãi không sao thoát được cái nghèo, cái khổ. Vậy nên với mong muốn và suy nghĩ nhỏ nhoi của mình là được quay về và cống hiến! Khi đọc bài viết này của “chị tác giả” càng cho em thêm động lực và quyết tâm hơn. Em cảm ơn chị nhiều và từ đáy lòng xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Tony buổi sáng – nơi cho bản thân em động lực và thay đổi rất nhiều về tư duy.
Bạn thật tài giỏi và bản lĩnh, tất cả những j bạn viết phía trên mình đọc mà thấy sự đồng cảm tuyệt đối vì đó là cũng là mơ ước và là mục tiêu của mình. Mình cũng mong ước được làm gì đó giúp đỡ bà con nông dân chân chất, thật thà, được làm điều gì đó ý nghĩa trong cuộc đời này. Hiện tại mình lại đi lạc hướng hoàn toàn khi là nhân viên Tín dụng của 1 Ngân hàng, công việc cũng đòi hỏi sự cống hiến thời gian và sức trẻ, nhưng mình làm mà không cảm thấy yêu thích công việc. Mình luôn mong muốn sẽ tìm thấy điều gì đó ý nghĩa bên Nông nghiệp, giúp bà con nâng cao năng suất và ổn định đầu ra. Tất cả những gì mình hy vọng là mong ước của mình không phải chỉ là mong ước.
Cám ơn thầy Tony, cám ơn chị đất nước mình rất cần những người như chị. Hồi xưa em cũng từng ước mình được làm trong các công ty lớn hay công ty nước ngoài, nói chung là ở đâu cảm thấy có nhiều tiền là làm, rồi cũng đến lúc em nghĩ ” ý nghĩa cuộc đời này là gì? “. Em có lẽ vẫn là đứa đang trên đường đi tìm “sứ mạng cuộc đời”
Chào Dượng! ngày nào con cũng nghe TnBS, nghe đến mức con sắp thuộc luôn cả từng câu chữ trong những cuốn sách của Dượng, thế mak… con vẫn còn chông chênh giữa dòng đời, con 22 tuổi 1 cái tuổi mak đáng lẽ ra con phải xác định và tìm dc lối đi riêng cho cuộc đời của mình. Con người Miền Trung học 3 năm CĐ 1 trường về kinh tế thuộc khối ngành kinh tế, 1 ngành học đã từng vô cùng hot trong 1 thời, 3 năm học con chuẩn bị sẵn mọi thứ cho lúc con ra trường, con tham gia đủ các khóa học và rèn luyện các kỷ năng rồi học tiếng anh đủ các kiểu, Tuy nhiên cái lười nó đeo con giai giẵng tưởng chừng mọi thứ đã cb sẵn sàng tuy nhiên khi ra trường mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu, Tiếng Anh vẫn chưa thể giao tiếp được, kỷ năng ko rèn cũng như không. Con cũng có nhiều ước vọng, cũng muốn tạo 1 doanh nghiệ cho riêng mình, cũng mong muốn như Dượng nói đem sản phẩm nông nghiệp nước ta vương ra khắp năm châu, Nhưng thấy sức mình yếu, lại ko đủ cảm đảm và thực thế để làm được phải có chút ngoại ngữ mới làm được. Rồi con cứ nghĩ rồi lại thôi.. hết 3 năm học con chán không biết nên làm gì vì làm công ăn lương cho 1 công việc mình ko thích. Rồi con bỏ Sài Gòn ra 1 quyết định ra Hà Nội sống, HN con chả có lấy 1 người thân chỉ có được 1 vài người bạn, thế là cứ quyết đi là đi nhưng ko có lấy 1 mục đích rõ ràng, chỉ nghĩ đi để trãi nghiệm. Rồi bao nhiêu suy nghĩ, đắn đo, cuối cùng con cũng ra HN để sống và tiếp tục làm 1 công việc về sale. nhưng vì ko thật sự đam mê nên mỗi ngày trôi qua con thật sự không tìm được ý nghĩa thạt sự cho công việc của mình đang làm. con sống ở HN được và ngày và con Bắt đầu thấy chán khi những dự định lớn lao cứ lóe lên trong đầu rồi vụt mất. Giờ con lại muốn đi 1 nơi xa hơn để tìm cho riêng mình 1 điều nào đó, cũng như để tìm được lẽ sống thật sự, để mỗi ngày có thể ngủ muộn hơn và thức dậy sớm hơn nhưng vẫn nhiệt huyết và đam mê chứ không phải là đối mặt với tâm trạng chán chường.
Có thể Dượng sẽ đọc được những dòng này và nó cũng có thể là tâm trạng chung của rất nhiều người, Thế nên Dượng giúp con và cho con 1 lời khuyên, Con cần 1 tia sáng để con có thể theo nó bước ra khỏi chốn đen tối trong suy nghĩ này, Dượng có thể cho con lời khuyên qua Mail [email protected].
Cảm ơn Dượng!
Cảm ơn TnBS!
và cảm ơn người chị của câu chuyện trên!
Thân!
Dượng cho con làm quen bạn này được không dượng! Chung lý tưởng và con đường con đang đi, mỗi cái là giờ này con vẫn đang mài đít quần ở giảng đường đại học vào cái tuổi 26. Đi rồi mới biết là kiến thức nó quan trọng như thế nào, thất bại cũng từ nó, bị lừa cũng từ nó, mình “ngu” nên thôi mình học cho hết ngu. Trước con học kỹ thuật ở Sài Gòn hoa lệ, rồi đến năm 2 tự nhiên ngẫm ra sao mình cũng từ nông nghiệp mà lớn lên, cafe ba mẹ làm ra bán toàn nhờ thương buôn , bị ép lên ép xuống, sao mình không giúp ba mẹ mình; nông dân mình thoát nghèo? Thế là con tìm hiểu, con lăn vào nông nghiệp, thất bại, thất bại, nhận ra mình thiếu nhiều quá, lại đi học. Ai cũng chửi con khùng, con điên. Hehe kệ, điên vậy mới khác người!
Dượng cho con xin cái thông tin liên hệ bạn này với nha dượng! Con cảm ơn dượng.
em chào anh ạ. em cũng muốn giúp người dân tây nguyên, nơi em sinh ra và lớn lên, em muốn bà con trồng cf, tiêu, và bây giờ là chanh giây ở quê em, không phải khắc khổ, rớt từng giọt nước mắt khi làm cả năm vất vả,1 nắng 2 sương đến cuối năm bán cf,tiêu mà bị ép giá, hoặc mất giá, .. đôi mắt họ có chút buồn, khóe mắt ướt ướt, chính bản thân em đã rất nhiều lần chứng kieens cảnh đó, em thấy thương mọi người lắm,bị thương lái kì kèo chỉ vài trăm đồng /1kg thôi. nhưng đối với họ cả chục tấn cà phê, hay mấy tạ tiêu thôi .. mấy trăm đồng đó đối với họ cũng rất quý. em muốn giúp ng dân quê em lắm anh ạ, em không muốn sự lao động khổ nhọc của bame em,ng dân quê em bị ép giá khi bán,bị thương lái chặn trên chặn dưới lấy đi mồ hôi nước mắt của họ, em muốn giao thương nông sản nước mình với nước ngoài, để cho đầu ra được ổn định, để bà con am tâm sản xuất tốt. em từ khi còn là sv đã ao ước đc làm điều này,nhưng cho đến bây giờ đã 24 tuổi, em vẫn chưa biết xuất phát từ đâu,làm thế nào để có mối quan hệ, làm sao để xuất khẩu hàng ra nước ngoài, và giấy tờ xuất khẩu ntn, em thực sự chưa thể hình dung ra đc. vậy em hi vọng rằng, a là người đã đi trước. a có thể chỉ dạy em cách đi như thế nào cho đúng đc k ạ, hoặc a nếu đã liên lạc đc với chị T.A tác giả bài viết trên, thì a có thể chó em xin ít thông tin của chị ấy. Em hơi mạo muội vì xin anh giúp đỡ như vậy. nhưng em mong anh hiểu đc tấm lòng của em, em xin anh hãy giúp em đc k ạ, em rất cám ơn anh. Xin anh làm ơn hãy cho em 1 tia sáng để e bước tiếp con đường của em nhé. thanks a nhiều
đây là mail của em. nếu đc anh giúp đỡ anh có thể mail cho em 1 tn hồi âm nhé
[email protected]. em tên Nguyên Ạ !!
chào bạn, mình cũng có mong muốn giống bạn quá, cũng 24, cũng đến từ mảnh đất tây nguyên, 24 tuổi nhưng vẫn chông chênh, nhưng mình thấy cảnh bố mẹ mình vất vả với rãy cà phê, với chanh dây, nhưng lại rớt giá thảm hại, chanh thì đang bị sâu bệnh, bao nhiêu tiền bạc công sức đổ vào mà không được đền đáp xứng đáng, mình thật không chịu được.
Chào em Nguyên,
Em có thể gửi email hoặc liên hệ với chị theo số điện thoại sau. Chị nghĩ có thể chia sẻ với em về cảm nghĩ và chút kiến thức liên quan.
Email : [email protected]
ĐT: 0912690691
P/s: Chị đang đi công tác nước ngoài đến 31/10 nên em có thể liên lạc với chị vào đầu tháng 11 nhé.
Thân ái!
Em chào anh Tiến, quê em cũng làm cf. anh tiến đã liên lạc được với chị TA của câu truyện trên chưa ạ, và a Tiến đã có bước tiến gì về việc phát triển nông nghiệp, đặc biệt là cf chưa ạ, em có thể xin mail, hoặc fb của anh đc k ạ, e cũng có cùng suy nghĩ với anh, em rất mong nhận đc hồi âm của anh ạ !!
e chào a ạ, e là một sinh viên mới ra trường, a ơi, a đã có thông tin liên hệ với chị t.a chưa ạ. a có thể chia sẻ cho e với dc k ạ. e cảm ơn a rất nhiều
Làm sao giữ nông sản tươi lâu được ak, mình đang làm ý tưởng chở trái cây miền tây lên Bình Dương bán, nhưng trái cây nhanh hư quá….
1. Nhúng thuốc or
2. Vô trùng bằng công nghệ
(theo kiến thức mình biết…)
Em chào chị em cám ơn bài viết của chị giúp em giữ vững niềm tin để bước tiếp . Hiện tai em đang tìm hiểu về tiêu chuyển Vietgap về các loại nông sản tiện này em xin chị về tài liệu để làm sao trồng theo tiêu chuẩn vietgap các loại như ( chuối , rau sạch , nấm …) . và cũng mong chị chia sẻ em các tìm đối tác để xuất khẩu .Nếu có thể được mong chị gửi và chia sẻ kinh nghiệm vào địa chỉ gmail : [email protected] .
Em cám ơn chị ,và đặc biệt cám ơn Tony buổi sáng .
Thân .
Con cũng học nghề giống bạn này. Nhưng tuổi con đã rất nhiều rồi. Con cũng làm công ty nước ngoài rất nhiều năm, nhưng con không được may mắn như bạn này là được đào tạo, mà ngược lại đó Dượng. Con cũng có cơ hội làm công việc mua bán với đối tác nước ngoài. Ngày đi làm tới văn phòng con thấy nhàm chán và tẻ nhạt vô cùng. Con thấy mình chông chênh cả năm rồi, con đang đi theo những gì mà bạn đang làm trong bài viết theo. K phải con cao thượng như bạn trong bài viết. Mà với số vốn ít ỏi, mà hẻm có gì. Con nghĩ đó là cách tốt nhất mà con có thể tiếp cận. Ngoài Bắc tư tưởng công việc ổn định đã thấm sâu vào tư duy mỗi người. May mắn là con đã có thu nhập ổn định ở công ty nước ngoài. Cũng k được đánh giá cao gì đâu Dượng. Hẻm phải là cái gì đó ghê gớm. Nhưng giờ con mà từ bỏ thì con sẽ phải đối diện với rất nhiều áp lực . Con còn khó khăn hơn vì con đã có gia đình. Nhiều lần còn nghĩ là mình có bị hâm k. Vì thực tế là con đã bỏ rồi. Nhưng con chả dám nói với ai ngoài Dượng thôi. Nên Dượng đừng post bài của con ạ. Chỉ vì hôm nay con quá chông chênh và vượt quá xa tuổi được phép chông chênh rồi Dượng ah
Con chào Dượng. Con 24 tuổi. Bố mẹ con là nông dân. Con đang ấp ủ dự định mở đường cho nông sản quê con nhưng con đang loay hoay tìm lối đi. Con cần lắm một người chỉ đường. Con cảm ơn bài viết của Dượng và của chị.
Chào bạn, mình cũng giống như b, học ngoại thương xong ra đi làm hành chính, nhân sự, chả liên quan gì đến nghiệp vụ và kiến thức đến mức quên hết sạch. Rồi xui sao làm ở cty xklđ Nhật, đc biết Nhật bây h đang thuê đất mình ở Lâm Đồng, trồng trọt nông sản theo quy trình của họ trên đất mình, tài nguyên thiên nhiên của mình nhưng bán giá của họ, bán cho các nhà hàng khách sạn của họ rồi người mình đi tiêu thụ với mức giá cao ngất. Hơi khác bạn một chút, mình cũng muốn xuất khẩu nôg sản của mình, nhưng mình lại muốn ng mình đc dùng nông sản chất lượng Nhật hơn, cái chất lượng không phải bàn cãi trên tg và mình tin là với việc tiêu thụ sản phẩm chất lượng cao cuộc sống và tri thức mình cũng phát triển hơn, bên cạnh đó mình cũng còn một ước mơ khác nhưng cái đầu tiên mình muốn là sản phẩm của mình sẽ tràn ngập và tin dùng khắp nước thay vì đồ thái, đồ trung quốc, đồ từ các nước khác và sau đó là thay thế việc nông sản vn bán ra nước ngoài dưới các tên và thương hiệu từ nước khác. Hiện h chưa có gì rõ ràng nhưng hết tháng 1 mình nghỉ việc rồi và sẽ lên lâm đồng một chuyến, nhờ một vài người quen để tiếp cận và tìm hiểu thêm về quy trình cũng như kỹ thuật Nhật đang áp dụng tại đây. Rất hy vọng có cơ hội đc trao đổi thêm, mình xin để lại email tại đây [email protected], mình tên remy. Chúc bạn ngày một thành công trong việc đem nông sản mình ra nước ngoài! Cháy hết tuổi trẻ nhé.
“Hành trình vạn dặm khởi điểm từ bước chân đầu tiên” .Có mission dám dấn thân thì mới thành người được. :).
tuyệt vời , chúc bạn và dượng luôn mạnh khoẻ và thành công xin cảm ơn dượng
Chào bạn. Mình cũng có mong muốn được làm cùng bạn. Mong được hồi âm của bạn qua mail [email protected].
Cảm ơn bạn.
Hi Dượng,
Dượng làm ơn thêm cái nút share facebook để con share cho lẹ nha.
Yêu Dượng <#
Em chào chị, em rất ngưỡng mộ chị, Em suy nghĩ kỹ rồi, em cũng muốn giúp nông dân mình và cũng muốn trở thành nông dân để trồng cây ăn quả xuất khẩu. Em rất mong được gặp chị. Nếu chị đọc được thì chị vui lòng email cho em nha chị: [email protected] . em bít mình rất yếu kém nhưng rất mong được hồi âm của chị Con cám ơn dượng Tony.
Thực sự e rất phục chị. E cũng có ước mơ như chị. Em năm nay 24t học xong đh thì đi bộ đội. E đi đc 1 năm rồi và đang rèn luyện bản thân để sau này thực hiện ước mơ. Em mong được làm chung với chị và mang nông sản dân mình ra quốc tế lấy đô la. Fb:[email protected] . Em rất vui khi được đọcc những dòng chia sẽ của chị và những lời dạy bảo tận tình của Dượng. Em mong được gặp và học hỏi cùng chị 🙂
Bài viết thật hay và ý nghĩa, nó đúng với tâm trạng của mình bây giờ. Ở tuổi 25 sự nghiệp chưa có, có nhiều ngã rẽ và mình chưa biết rẽ lối nào. Bài viết đã cho mình nhiều suy nghĩ và động lực.
Cảm ơn bạn và Tony Buổi Sáng thật nhiều!
Mong một ngày không xa sẽ được chia sẽ câu chuyện thành công của mình.
Chị thật giỏi và bản lĩnh. E năm nay 23, sắp bước vào những sóng gió đầu đời và chỉ cần có người con gái hiểu mình ở bên. Vậy mà, tất cả chỉ là giấc mơ của riêng e thôi. hì
23 tuổi và e xác định sẽ trở thành 1 kĩ sư trong tương lai vs 5 năm theo học và trở thành chàng trai của cô ấy. Giờ chắc e chỉ làm dc vế đầu thôi. hì. Trên đời này có phải mọi thứ đều tùy duyên ko a Tony!
E sẽ lấy chị làm gương để năm 25 tuổi có thể có cái gì đó gọi là chút thành tụy và cố gắng vì ai đó hì
Cám ơn a(chú,bác) Tony rất nhiều!
Em chào chị T.A ạ !
Chị T.A ơi. em biết chị bây giờ chắc rất bận rộn với cty xuất khẩu nông sản của mình,nhưng chị có thể cho em xin một chút tgian, để em có thể xin chị một số kiến thức cũng như kinh nghiệm đi lên từ con số 0 ntn đc k ạ, hiện giờ em rất có đam mê nhưng em chưa thực sự định hướng đc bước đi tiếp theo, em muốn đc xin chị một ít tgian chỉ giáo cho em đc k ạ.
Hiện tại em chỉ thiếu kiến thức về khởi nghiệp, cách phát triển, cách xuất nhập khẩu, hay mở cty, giấy tờ thủ tục gì đó, NHƯNG chị T.A ơi em tự tin khẳng định rằng em có Dư và THỪA niềm đam mê vượt khó khăn, niềm đam mê giúp bà con địa phương e thoát ngèo,có đc thị trường tiêu thụ cf,hồ tiêu,chanh dây ổn định để bà con an tâm sản xuất, đến mùa thu đc tả công sứng đáng bằng những đồng tiền sương máu họ làm ra. Vậy em có thể xin chị 1 lời thỉnh cầu đc k ạ, chị có thể dậy em những điều em còn thiếu .. đóa là cách khiwor nghiệp ntn, làm sao để xuất khẩu nông sản ra nước ngoài, giấy tờ làm xuất khẩu ntn, Làm ơn chị hãy giúp em đc k ạ?
với tư cách là người học hỏi, em xin vị tiền bối như chị hãy bỏ chút tgian quý báu, giúp đỡ em với ạ. nếu chị đọc đc thu này của em, chị mail cho em một tn hồi âm nhé chị, hoặc chị có thể để lại thông tin để em có thể kiên lạc lại đc với chị ạ.
em xin chân thành cám ơn Chị T.A đã tiếp thêm cho em động lực
con xin chân thành cám ơn Dượng Tony. Dượng đã là người đã thay đổi tư duy của con.
con xin chân thành cảm ơn đến Dượng,
mail của em là [email protected]. Chị T.A nếu đọc đc thư của em, chị cho em xin một tn hồi âm về mai trên nhé chị, em rất cảm tạ chị ạ.
Chào dượng Tony và chị T.A,
Hiện tại con 18 tuổi và chuẩn bị thi vào trường đại học kinh tế. Con không là một học sinh ưu tú mấy, nhưng con muốn trở thành một doanh nhân thành đạt.
Con rất ngưỡng mộ những người nữ doanh nhân với đầu óc chiến lượt, tinh tế và cách hành xử khéo léo. Hi vọng con có thể làm được thế. Đọc bài viết, con có thêm tự tin rằng con sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Con cảm ơn dượng và chị!💜
Thật ngưỡng mộ chị. Chị làm em có thêm động lực theo đuổi giấc mơ của mình – giấc mơ đưa mật ong bán lẻ ra thị trường thế giới.
Chào chị, em là Ngọc Hân em cũng có ý định giống chị và cũng muốn góp 1 cái tay vào giúp đỡ nông sản Việt Nam mình. Em học Công nghệ thực phẩm nên không rõ nhiều về xuất nhập khẩu như chị. Nên nếu chị có cần gì về chuyên môn thực phẩm thì cứ gửi mail cho em, em sẽ giúp đỡ chị hết mình ạ. Mail của em là [email protected]
Woa! You Are My idol
em năm nay 23 tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp đại học Luật chuyên ngành thương mại quốc tế nhưng hiện tại đang làm cho một doanh nghiệp startup về giải trí. công việc mô tả sơ sơ thì là ngồi reup video trên youtube, tự sản xuất mấy cái review phim cho tụi nước ngoài xem để kiếm tiền qua youtube. Em cũng làm được ở đây ngót nửa năm rồi, cũng đủ thời gian để nhận ra mình có ông sếp quản lý nhân viên không tốt, kế hoạch liên tục thay đổi nhưng không theo hướng tích cực hay logic và hàng tá những điều khác nữa em nhận được. Em cũng là người đọc nhiều sách, những cuốn sách kêu gọi tuổi trẻ dám nghĩ dám làm, dám từ bỏ tất cả để thực hiện ước mơ nhưng không hiểu sao em không dám buông bỏ. Em đã lấy mức lương, sự thu nhập ổn định nhưng ít ỏi để phụ giúp bố mẹ làm lá chắn cho những quyết định của mình. Em không nhiệt huyết với công việc, chán nản làm để cho thời gian trôi và em tự nhận ra cuộc sống mà mình đang trải qua thật vô nghĩa. Em cũng nhận thức rõ sự vô nghĩa đó là do em, chính em phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình và em đã chuẩn bị lên kế hoạch cho nghỉ việc. Em hơi buồn vì bản thân không biết đam mê, ước mơ của mình là gì. Em sinh ra từ một làng quê chuyên về chè, các loại chè đều có cả. đến hôm nay khi đọc bài viết này của chị, em mới nhận ra, tại sao mình không giúp dân mình xuất khẩu chè để đời sống được cải thiện hơn. em cũng học về thương mại quốc tế, tiếng anh tuy không tốt lắm nhưng cũng được coi là biết, thế nhưng ý tưởng về làm một cái gì đó lớn lao vẫn chưa được em tìm ra. và bây giờ em muốn bắt đầu, để khi đến 25 tuổi như chị em không còn chông chênh nữa. Em có thể xin chị một vài lời khuyên bắt đầu từ lĩnh vực xuất nhập khẩu không ạ. vì em chưa biết gì về xuất nhập khẩu. em cảm ơn bài viết của chị đã cho em thêm động lực. Em cũng muốn trong tương lai mình được như chị <3
Chào QT, mình muốn được kết bạn với bạn. Tuổi trẻ cứ khát khao và họ hỏi, mình cũng có một ước mơ khởi nghiệp như chị TA. Và đang từng bước tích lũy kinh nghiệm và tiền bạc để đạt được điều này.
con chào dượng, dượng ơi con mới là sinh viên ra trường, con có hướng như chị t.a ạ, dường có thể cho con thông tin liên hệ với chị t.a k ạ, con cảm ơn dượng rất nhiều
Em chào chị! Em tốt nghiệp ngành Xuất nhập khẩu và hiện đang tìm việc làm. Đọc bài viết của chị, em như đang dần tìm ra con đường của mình, em muốn tham gia vào việc xuất khẩu nông sản. Nếu có thể, em mong chị sẽ hướng dẫn cho em thêm ạ.
Email của em là [email protected]
Em cảm ơn.
Thực sự là càng đọc các bài viết của Dượng, con càng được mở mang kiến thức và cảm thấy bản thân còn quá nhiều thiếu sót.
Rất muốn gặp bạn này để được học hỏi bạn. Nể phục bạn.
Em chào chị, em ngưỡng mộ ý chí và tấm lòng của chị quá, nếu chị có đọc được bình luận của em mong chị cho em biết thông tin về công ty của chị nha. Em cảm ơn chị và dượng Tony ^^
[email protected]
Hi Dượng, năm nay con 20 tuổi. Con đang ở giữa sự chông chênh của cuộc đời. Năm con 18, con thi đậu trường ĐH tiếng tăm bậc nhất SG, con là Thủ khoa. Nhưng vào ngành mà con không biết phải làm gì sau này. Nên con quyết định bỏ, năm nay con đã có kết quả thi vô ngàng ngôn ngữ Anh Dượng à. Nhưng con cảm thấy ở mình vẫn có chút gì lưu luyến với ngành Công nghệ sinh học. Con thực sự rất thích khi được nghiên cứu cây cỏ, thực vật. Vì hồi cấp III con học ban B mà. Con cũng sắp có kết quả Đại học rồi. Nhưng mà dù gì con vẫn thích CNSH. Nên là ocn sẽ tìm học bổng ra nước ngoài học Dượng à. A nghe theo Dượng, con dọn dẹp nhà cửa, quét nhà sạch sẽ vô cùng. Luyện tập thể thao con cũng thích lắm. Ngày nào con cũng đi bơi, bơi riết mà người ta nể con luôn. Nắng mưa gì con cũng bơi. :)). Nên là giờ gương mặt con thanh tú lắm, dáng con cũng hết ý :)). Cám ơn Dượng.
Con ở Hoà Lộc Bến Tre nơi có chất lượng dừa khô tốt lượng cốt cao và con ga nòi Bên Tre. Mà ko biết phải làm thế nào? Vì con đang làm bên thức ăn chăn nuôi. Con cần một định hướng để hợp tác phát triển giúp bà con ở đây. Có khi nào có offline hay caffe j đó cho con 1 vé với con cảm ơn ạ. Email [email protected]. Chúc sức khoẻ dượng!
Thân!
Gửi…
Mình đọc cuốn “Trên Đường Băng” cách đây hai tháng, sau khi nếm trải thất bại đầu tiên. Mình bật khóc bao nhiêu lần cho đến khi đọc hết cuốn sách thì cũng không nhớ nữa. Chỉ biết rằng nó sẽ là kim chỉ nan trong trặng khó khăn sắp tới. Thật ra mình ước rằngmình có thể đọc cuốn sách đó sớm hơn. Tuy nhiên, cuộc sống muôn điều khó khăn và mình gần như gục ngã. Cảm ơn bạn cô gái cùng tuổi, có lẽ mình đã có thêm động lực sau câu truyện của ban.
Cố lên.
bài viết hay, nhiều ý nghĩa cám ơn bạn và cám ơn Dượng Tony
đây không phải một câu chuyện cảm động nhưng sao e lại rơi nước mắt khi đọc nó. chị giỏi quá chị ơi
Tuyệt vời!
Cảm ơn chị bài viết rất tuyệt vời ạ!! Em chắc chắn rằng mình cũng sẽ tìm được mission của cuộc đời, Many thanks!!!
Con kính chào dượng Tony và chào chủ nhân bài viết này,con thật sự cảm ơn Dượng nhiều lắm.Con đã đọc các bài viết của Dượng từ 2 năm trước và cũng đã rất nhiều lần con dự định viết lời cảm ơn Dượng nhưng vì cuộc sống bận rộn nơi đất khách nên đôi lúc con đã không nói ra mà chỉ giữ trong lòng mình.Từ khi đọc các bài của Dượng,tư duy của con đã thay đổi rõ rệt con tâm niệm với chính mình rằng”đã mang tiếng ở trong trời đất,phải có danh gì với núi sông”,và có những lần con đã khóc khi đọc các bài viết của Dượng cũng như của các anh chị đã và đang khởi nghiệp như Trên đường băng,Tuổi trẻ phải có Nghề,Chông chênh tuổi25,Mùi dưa kiệu…và con sẽ mãi không bao giờ quên nội dung quyển sách Nhà Giả Kim mà Dượng đã giới thiệu.Những giọt nước mắt của con khi đó vừa mừng cho các anh chị vừa cảm thấy nễ phục ý chí mạnh mẽ dám nghĩ dám làm,và ngay khoảng khắc đó con hình dung ra con cũng sẽ được thành công khi con dám thoát khỏi vùng an toàn của bản thân mình.Sau rất nhiều suy nghĩ tìm kiếm misson của đời mình thì giờ đây con với đôi bàn tay và cái đầu,cái tâm đầy nhiệt quyết con sẽ khởi nghiệp bên lĩnh vực giáo dục(mặc dù hiện giờ con đang có Naitei của công ty Nhật nhận con vào làm sau khi con tốt nghiệp Đại học vào năm sau) con sẽ không ở trong vùng an toàn của cái hồ nhỏ mà con sẽ chọn sự không giới hạn ngoài biển khơi.Con thành tâm cảm ơn dượng,Tết này con sẽ về thăm gia đình, quê con ở Huyện Tam Bình ,tỉnh Vĩnh Long (con ở gần Cần Thơ đó Dượng),Dượng ơi thay vì con viết cảm nghĩ về nội dung quyển sách Nhà Giả Kim gửi cho Dượng để được dùng bữa cơm với Dượng thì Dượng cho con xin phép được mời Dượng dùng bữa cơm với con được không Dượng.Địa chỉ mail của con là [email protected]
Sdt:81 8061603839
Ps: Chủ nhân của bài viết ơi hiện giời người thân mình đang trồng thanh long ruột đỏ, cũng có thương lái mua nhưng họ mua với giá thấp để bán sang Trung Quốc hay sao ấy,Mình thấy bạn mình nể lắm rất mong được bạn tư vấn cách trồng để có thể bán cho bạn mang đi xuất khẩu.Người thân mình ở Tam Bình Vĩnh Long ,nếu bạn có thời gian vui lòng liên lạc với mình qua mail bạn nhé. [email protected]
Con đang ở tuổi 25. Con đã đọc hết cuốn tony buổi sáng,con đang đọc trên đường băng rất hay và ý nghĩa.con là ng mới đọc sách nhưng hình như đọc đúng sách hay nhất của cuộc đời mình!
Con là người con đất bình thuận, nhà con cũng trồng thanh long mà thấy cha mẹ bán giá lúc này lúc kia,phụ thuộc vào giá của lái này lái nọ và phụ thuộc chính vào thị trường trung quốc. Chứ chưa nói là trồng thanh long còn phải bệnh nấm hoặc chông đèn ra không đạt…
Khi đọc mẫu truyện này của chị T.A rất thích(hiện tại 7h sáng chủ nhật là đang nằm trên giường) liền viết vài dòng suy nghĩ. E cũng rất thích và rất muốn được xuất khẩu nông sản quê mình, giống nhiều bạn khác, nhưng e biết mình là một nhân viên kỹ thuật cần nhiều thứ phải học đầu tiên đó là tiếng anh giao tiếp,…còn nhiều nữa. Nên cũng rất muốn chị sẽ chút ít kinh nghiệm.nếu chị có đọc cmnt của e thì mail cho e nhé
[email protected]
Tks all
Hi there,
Thanks for sharing your story. In my case, I want to be a top level in my current company – a Swiss Group based in Vietnam. Because I do believe that Vietnamese talented people can reach the to the top as my Western colleagues counterpart. By doing that, I’ve been devoting all my time for working, self-learning to leverage my skills, and prove myself with my boss that I do deserve what I want. In return, they have to treat me with respect.
Regards,
Steve
Hi Steve,
I’d like to make friens with u, I’m working in Ho Chi Minh City.
My fone no.: +84932940282.
tks
Xin Chào Dượng Tony & Em gái T.A tuổi 25.
Anh cũng từng đi qua tuổi tươi đẹp 25, công việc & học tập với ước mơ cũng có thể đem sản phẩm quê vùng Miền tây là Cao Lãnh, Đồng Tháp được vươn ra xa nước ngoài, cho bạn bè quốc tế biết đến nông sản cây ăn quả ngọt mát. Nhưng hiện tại chưa thực hiện được & ước mơ đó luôn được nung nấu chưa bao giờ tắt.
Hôm nay đọc được bài viết này thì trong lòng sống dậy nỗi khao khát thật mãnh liệt. Anh hiện cũng đang lên kế hoạch quay lại thực hiện tiếp ước mơ còn dang dỡ. Em gái T. A có thể giúp Anh những chia sẽ thực tiển kinh nghiệm để Anh có thể thực hiện hóa ước mơ này nhé.
Rất mong nhận tin em. Email của Anh: [email protected]
Chúc Dượng Tony & Em gái T.A sức khỏe dồi dào!
Chào Dượng Tony và các bạn!
Hiện tại nghệ củ ở Đăk Lăk có giá là 4.000₫, với giá đó thì người dân không có lãi. Bạn nào có mối bán giá cao hơn khoảng 8-10.000₫ thì mail cho mình [email protected] hoặc xuất khẩu được càng tốt nhé. Mình cảm ơn nhiều ạ!
P/s: giá bán tại chỗ
Anh tony lúc nào cũng có những bài hay cho giới trẻ, đọc mà thấm thía
Tự nhiên thấm thoát thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào còn tuổi đôi mươi, ko lo âu suy nghĩ, ấy lại mà đến tuổi 25 lúc nào ko hay, cái tuổi lưng chừng hạnh phúc,
Em cảm ơn bài viết của chị.
Tại thời điểm hiện tại em cũng đang ở cái tuổi 24, khá chênh vênh trên con đường mình đã chọn. Em lo sợ rằng không biết mình có chọn đướng hướng đi cho sự phát triển của bản thân mình không nữa, và em cũng nghi ngờ chính thực lực của mình.
Nhưng một nữ nhi như chị có thể từ bỏ được chốn vinh hoa và vật chất để bắt đầu khởi nghiệp và làm công việc để giúp bà con mình, em thực sự rất thán phục và hâm mộ chị. sau khi đọc bài viết, em đã có động lực hết để dám lao mình, lăn lộn để xây dựng ước mơ của mình. Em cũng muốn làm star-up và tạo ra những giá trị mang tính cộng đông như chị. Hiện tại em đang đi du học tại Canada và theo chuyên ngành marketing, sau khi hoàn thành việc học em sẽ về Việt Nam để xây dựng đất nước và giúp đỡ bà con mình.
Nếu chị có đọc được dòng comment này của em thì em chúc chị luôn thành công trên con đường và sự nghiệp của mình.
Cảm ơn chị! Nể phục chị!
Bài viết gây nhiều cảm xúc cho người đọc,đặc biệt là tôi.Không biết bây giờ tác giả đi đến đâu trên con đường sự nghiệp của mình rồi nhỉ?
Tôi nay ngoài 40 cái bánh tét rồi nhưng vẫn thường xuyên đọc đi đọc lại các bài viết trên trang từ năm 2018 đến nay.
Nay tự nhiên ngẫu hứng viết comment này chỉ mong 1 lần ngồi nhâm nhi ly cà phê cùng tác giả cũng như cái Hồng và các con dượng quá đi.
Chắc là khó rồi!!!!